Giọt Hồng Sương Trên Thềm Ðịa Ngục – Kỳ 2
Linh Phương
Tôi kể lại sau đây một chuyện thật đã xảy ra trong chốn địa ngục trần gian, một câu chuyện mà mỗi khi hồi tưởng, lòng tôi vẫn còn đầy ắp lòng quí trọng và cảm kích về một người bạn tù đã vì tôi mà anh đã phải bị trừng phạt nơi chốn biệt giam.
Lúc tôi chuyển trại sang T.30, tôi chỉ biết người bạn tù ấy đi làm lao động như những tù nhân lao động khác; mỗi ngày anh mang cơm đến các phòng biệt giam dành cho các chính trị phạm. Có một lần, sau khi bị kêu đi “làm việc” xong, trên đường về nơi biệt giam, tôi đã đi không nổi nữa, vì các vết thương trên mình, tôi té quị nhiều lần. Anh ấy đi ngược chiều với tôi, anh bèn để thùng cơm xuống đế đến đở tôi đứng lên thì anh bị tên cán bộ đánh vào đầu, anh lại còn bị hắn ta đá vào bụng. Sau đó, tôi nghe tin anh bạn tù này đã bị chúng kiểm điểm và không cho anh làm công việc lao động những ngày sau đó.
Thế nhưng, anh bạn tù này vẫn không ngán, anh không được chúng cho giao đi chia cơm thì anh đã nhờ bạn tù khác lén bỏ viên vitamin trong cơm cho tôi, khi thì vài hạt đậu phụng hay viên kẹo trong cơm. Gương mặt anh bị bầm sưng nhai cơm không được vì anh đã bị bọn cai tù đánh đập. Nhân lúc không có cán bộ trông chừng, anh bèn lén từ phòng bên dùng dây quăng sang phòng tôi miếng muối cùng tán đường mềm hay miếng chanh nho nhỏ để ngậm. Tuy các món này đầy bụi bặm nhưng có hề gì, lúc đó các món ấy như thuốc tiên mà tôi xem là phép lạ từ những người đã không ngại nguy hiểm giúp đỡ tôi qua cơn đau đớn.
Thể xác tôi bị đau đớn sau những lần bị đi “làm việc” với cán bộ, nhưng không đáng kể gì nếu so đến sự mất mát lớn lao vì bị phản bội giữa những người gọi là đồng lý tưởng. Tôi tự bào chữa cho họ rằng vì họ không thể chịu đựng nỗi đói khát, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy buồn thăm thẳm, tôi thật sự cô đơn vì không có bạn tù tri kỷ, vì có những người đã làm mất niềm tin trong tôi,
Có những lúc tôi được ra ngoài sân tắm nắng, anh bạn tù lao động ấy đã nhận ra tôi, và anh đã hỏi thăm sức khoẻ, anh khuyên tôi đừng buồn. Tôi chỉ khẻ nói: “nỗi buồn là hạnh phúc của đời tôi, vì đã vận vào rồi khó mà dứt.”
Vài hôm sau, tôi nhận được bức thư xếp nhỏ giấu dưới ca cơm. Tôi ngạc nhiên và xem thư với lời viết rất cảm động. Tôi không biết tại sao anh biết tôi vào tù và biết luôn cả nghề nghiệp bên ngoài của tôi. Trong thư anh đặt cho tôi tên là Phong Linh có nghĩa “tâm tư thả cho gió.” Rồi sau đó, tôi nhận được thư anh lia lịa khi thì nồng nàn mơ ước về cuộc đời mớI sau khi đưọc ra khỏi nhà tù, khi thì giận hờn vì anh ta không nhận được hồi âm. Làm sao tôi trả lời thư anh được, bởi vì tôi vẫn chưa biết gì về anh; vả lại, nội qui trong trại rất ngặt lại đầy ăng-ten… Đã có một lần người đó bị bọn cai tù trừng phạt vì anh đã giúp tôi, tôi muốn tránh sự liên lụy cho anh nên im lặng, và càng im lặng thì anh càng liều hơn khiến tôi sợ hết hồn.
Có một đêm tôi đang ngồi cầu nguyện với Chúa thì nghe tiếng sột soạt, tôi ngỡ rằng đó là tiếng động của lũ dơi bay trở về như thường lệ từng đêm. Nhưng không! Tiếng động nầy nghe càng lúc càng gần… Tôi đang phân vân và muốn tìm ra đó là tiếng động gì. Thình lình, trong bóng đêm một khuôn mặt hiện ra bên khung cửa tò vò, có tiếng thở hổn hển và giọng nói đứt quảng:
– “Anh đây Linh à, anh thương em lắm! Can đảm lên nha em. Anh tặng cưng hoa hồng anh mới hái đây!”
Tay anh lấy từ trong lớp áo nơi ngực ra một hoa hồng tuyệt đẹp. Phản ứng tự nhiên, tôi cố rướn người để vói tới hoa hồng anh đưa, nhưng quên đi là đôi chân và đôi tay bị còng, vì thế nên tôi bị té sấp xuống nền nhà vô cùng đau điếng. Lúc đó, tôi mới hoàn hồn định thần là mình đang bị xiềng cùm trong nhà tù, nên la lên:
– “Anh xuống đi, xuống, xuống, kẻo chúng thấy là chết. Xuống, xuống đi.” Thế mà anh tỉnh bơ lại còn nói:
– “Em đừng lo, các cán bộ còn đang nhậu thịt cầy. Hôm nay là ngày lễ nên họ nhậu nhẹt. Linh à, anh mơ ước sau nầy về, ra ngoài được em đàn cho nghe vì anh thích nghe tiếng đàn Piano lắm!”
(Còn Tiếp)